Skip to content

Close Menu

  • Home
  • Gallery
  • About me
  • Tiếng ViệtTiếng Việt
  • EnglishEnglish

jDang – Oceanpostt

An amateur coder and photographer

sinh nhật tại Hải Lý
mom
hoàng hôn tết 2017
nhà thờ giáo họ bồ hưng
sinh nhật tại Hải Lý

Sinh nhật tại Hải Lý

Đây có lẽ là một trong số những bức ảnh “lâu đời” nhất của tôi chụp vào dịp 30/04/2016. Tôi vẫn nhớ cảm giác háo hức  cầm quả máy ảnh DSRL đầu tiên của mình, mặc dù số nó hơi to (khá cùi bắp) 1100d. Phải cố gắng chỉnh thông số nhiều lần lắm mới nhớ được các giá trị rồi ý nghĩa của chúng nó, rồi tách cái ảnh lỗi, lại cài đặt lại. Trải qua nhiều lần tách và tạch rồi mới có được tấm ảnh ưng ý, mà may sao lại bắt đúng khoảnh khắc hồn nhiên và vui tươi nhất của nhóc này.

Nhóc này bên gia đình nhà chồng của chị gái tôi. Nhiều lúc ngồi suy nghĩ về mối tương quan này thật thú vị nó chỉ bắt đàu bởi tình huống mất mạng internet rồi thế là anh/chị/em nhà tôi quen anh/em nhà anh rể, rồi trở nên thân nhau đến hơn 6 năm rồi và 2 anh chị yêu nhau 5 năm rồi. Giờ thì tình yêu được thăng tiên lên đời sống hôn nhân nhiệm màu trong Chúa và có bé con cùng tuổi Tuất với tôi.

Chả biết giải thích logic thế nào cả, thôi “ăn vạ” và “đổ lỗi” cho Chúa vậy. “ko biết đâu, do Chúa cả đó!”

mom

Mom

Đây là mẹ tôi, tôi chụp “trộm” bức này vào dịp tết năm 2017. Nhớ đến cái tết năm đó, háo hức cầm bộ máy ảnh rồi cả chân máy về, lên lịch định lượn những đâu ở quê để chụp, sau cùng thì chỉ loanh quanh nhà rồi nhà thờ chụp ảnh. Đúng là không thể biết trước gì mà để lên lịch.

Mẹ tôi là người phụ nữ truyền thống nhưng cũng không ít sự quyết đoán và mạnh mẽ. Khi lấy bố tôi mọi người nghĩ rằng cái Lan chắc nó khổ lắm, ông Mộc thì nóng tính hay nói to thuộc dạng top và có có số má ở xã đó học trò nào lại không sợ ổng. Ấy vậy mà mẹ chia sẻ rằng suốt hơn 30 năm chung sống với nhau chưa một lần bố “tác động vật lý” mẹ tôi cả, có thể to tiếng theo đúng nghĩa tức là giọng nói to chứ không có lời lẽ xúc phạm, thiếu tôn trọng đến mẹ tôi nhưng chắc  chỉ trong khoảng nửa ngày là thôi. Đấy con người ta bất toàn và biết mình bất toàn, biết những thiết sót khuyết điểm của bản thân, có thể nhìn ra và thay đổi từ từ hoặc cũng có thể khó mà thay đổi được nhưng trên hết điều quan trọng nhất là sự TÔN TRỌNG giành cho nhau. Mẹ tôi tôn trọng sự ngay thẳng đến mức hơi nóng tính và nói to của bố tôi, bố tôi tôn trọng sự khiêm nhường và “ít học” của mẹ.

Có lẽ một điều tôi học được nhiều nhất từ mẹ tôi nữa đó là sự khiêm nhường. Khiêm nhường để mình có thể yêu thương nhiều người hơn, yêu thương những người khác hẳn mình. Khiêm nhường để chấp nhận thiếu sót của người khác, cụ thể ở đây là bố tôi.

hoàng hôn tết 2017

Hoàng hôn tết 2017

nhà thờ giáo họ bồ hưng

Nhà thờ giáo họ Bồ Hưng

Giáo họ Bồ Hưng là tên họ đạo nơi tôi lớn lên, một họ đạo siêu nhỏ cỡ khoảng 40 nhân danh tính đến thời điểm hiện tại viết những dòng này vào những ngày cuối năm 2018. Có lẽ tôi lớn lên ở vùng quê nơi mà có nhiều xứ đạo, họ đạo với quy mô nhỏ nên không thắc mắc hay ngạc nhiên như nhiều người bạn được nghe nói về số lượng nhân danh nơi họ đạo tôi sống.

Đến bây giờ tức là đã 24 tuổi nhưng tôi vẫn nhớ cảm giác lúc còn nhỏ xíu ngồi trong ngôi nhà thờ cũ đã xuống cấp, ngửi mùi gỗ trong đó đôi lúc khá là sợ khi tưởng tượng đến cảnh mình ngủ quên và giật mình dậy không còn ai xung quanh lúc 12h đêm.

Rồi ngày đó cũng đã đến, nhà thờ cũ bị phá bỏ để xây nhà thờ mới vững chắc hơn, sạch sẽ hơn. Quá trình xây dựng nhà thờ mới nhiều vất vả khó khăn với một nơi nghèo như quê tôi trong những năm cuối năm 90 của thế kỷ 20. Mỗi lần về quê, tôi đều được bố mẹ kể về những bữa đi xin quyên góp để xây dựng nhà thờ từ khắp các nơi, những chặng đường đạp xe vài chục cây số sang Nam Định rồi Thái Bình, … Có những nơi họ không có tiền nên cho bao gạo mà mẹ tôi kể lại phải khá vất vả trên quãng đường gió to và phải leo giốc để về đến nhà, có những nơi họ mời lại ăn trưa và mối tương quan đó vẫn được giữ đến tận ngày hôm nay thật trân quý, …. Tôi vẫn thường vào “nhà phòng” của giáo họ – nơi tiếp đón khách và tập hát – để xem danh sách những ân nhân ủng hộ cho việc xây dựng nhà thờ, có lẽ vì tôi không muốn quên một ai trong cuộc sống quanh tôi và đôi khi sợ cảm giác quên đi những con người đó.

Vậy là đã hơn 16 năm nhà thờ được xây dựng xong, năm 2017 đi về mạn giáo xứ Thiện Mỹ, Nam Định để khảo sát làm tủ sách cùng anh em CLB FX, tôi có cơ hội gặp lại cha đã từng coi sóc xứ đạo nơi tôi sinh sống và cha có hỏi “bao giờ thì khánh thành nhà thờ? “. Ừ nhỉ bao giờ thì Chúa cho “pạt-ty” nơi họ đạo nhỏ của tôi nhỉ?

Chạy thẳng

Lại một bức ảnh cũ chụp được  nhân dịp về Hải Lý sinh nhật nhóc bên trái năm 2016. Trẻ con vùng biển đáng yêu và cũng khá mạnh mẽ, phần lớn được tập bơi từ nhỏ nên không những con sóng biển ngoài kia. Cứ thế chạy thẳng vào con sóng kia. Trong hành trình chạy thẳng này, hai nhóc cũng đã “sấp mặt” uống khá nhiều nước, những ngụm nước chất lượng để có những bước chạy vững chắc về mọi mặt sau này.

Dân vùng biển không chỉ có bơi trên bề mặt nước để đánh bắt hải sản phục vụ cho cuộc sống mà còn lặn xuống bên dưới nữa. Càng xuống sâu càng tối, càng nhiều áp lực nước, càng nhiều sinh vật nguy hiểm nhưng lại càng bình yên nhỉ.

Bố

Lại một bức ảnh được chụp dịp tết âm lịch 2017, năm đó tôi vác máy về chụp tết đủ cả từ ảnh cá nhân từng thành viên trong gia đình cho đến ảnh toàn bộ gia đình đang ăn tiệc tất niên. Khi gõ những dòng này gia đình tôi cũng như toàn thể Việt nam và một số quốc gia Á Đông đang chuẩn bị để chia tay năm Giáp Tuất rồi đón chào năm mới Kỷ Hợi.

Mỗi dịp năm mới âm lịch, như tôi vẫn nghĩ là ngày hội toàn quốc dọn nhà, có mấy ngày mà từ bắc chí nam bố với con trai cùng nhau quét trần nhà, mẹ với con gái lau cửa kính, anh em cùng nhau sắm đào rồi mai ,…  Gia đình tôi cũng không ngoại lệ, bố tôi thường nhận lấy trọng trách cắm các bình hoa ở bàn thờ Chúa, bàn thờ ông bà. Kỹ năng cắm hoa và con mắt nghệ thuật của bố tôi vượt xa mẹ, đấy cũng là điểm làm tôi thêm thần tượng và ngỡ ngàng với bố bên cạnh khả năng sửa đồng hồ và tài năng toán học, tôi may mắn khi có bố tôi là IDOL. Nhớ lúc còn nhỏ, tôi cảm thấy “phê” vô cùng dường như cảm nhận được cả vũ trụ trong những chiếc đồng hồ mà bố sửa hay sưu tập, bố tôi bên cạnh việc dạy toán thì cũng đã từng sửa đồng hồ.  Tôi không ngờ được phía sau con người cục mịch ( cả về thân hình, ảnh này bố tôi đã “thon gọn” đi nhiều), nóng tính rồi nói chuyện có phần không được lưu loát, lại là con người có con mắt thẩm mỹ tốt đến vậy và dường như có phần nghệ sỹ nào đó trong bốkhiến tôi bất ngờ lần này qua lần khác khi khám phá ra. Đúng là ta không biết điều gì phía sau một con người để mà xét đoán hay đánh giá họ cả, càng lớn tôi càng thận trọng và suy tư nhiều về điều đó, việc tôi muốn nhiều nhất là đi sâu vào những con người đó đôi khi chỉ cần lắng nghe để biết chứ có thể chưa đủ để hiểu họ cũng là điều tuyệt đẹp xuất hiện trong mối tương quan giữa con người với con người.

Bố tôi vẫn luôn cảm thấy day dứt với cái chết không toàn thây của em trai (chú út của chúng tôi) trong chiến tranh, bố muốn đưa hài cốt của chú từ Tây Ninh về với mảnh đất tổ tiên nơi có bà và ông nội tôi yên nghỉ mà chưa thực hiện điện. Tôi thực sự cảm thấy điều này không cần thiết lắm, nhưng vì bố tôi cần thực hiện cùng vì không ai biết được giờ nào ngày nào Chúa gọi bố tôi về cả đôi khi tôi nghĩ đó là điểu tốt nhất tôi có thể làm cho bố ….

Hà Nam, chiều 29 tết âm lịch
Oceanpost (jdang)

 

  • Tiếng ViệtTiếng Việt
  • EnglishEnglish

Bài viết mới

  • Tết Kỷ Hợi 2019 – tết không mang máy ảnh – mồng hai
  • Tết Kỷ Hợi 2019 – tết không mang máy ảnh – mồng một
  • Tết Kỷ Hợi 2019 – tết không mang máy ảnh – 30 tết
  • Tết Kỷ Hợi 2019 – tết không mang máy ảnh – 28 tết
  • Bố

Chuyên mục

  • Con người
  • Thiên nhiên
  • Tôn giáo
  • Văn hóa

Tags

giáng sinh giáng sinh hà nội giáng sinh kiểu đức hà nội long biên nhà thờ chính tòa hà nội nhà thờ cửa bắc nhà thờ thái hà nhân vị
J Dang Nguyen