
Đã là mồng một, tôi thuộc lòng lịch trình của ngày này từ khá lâu: đi mấy nhà quanh xóm, quay trở lại nhà để tiếp khách rồi trưa qua bên đàng ngoại chiều về nhà đóng đô đến tối để nghỉ ngơi và tiếp khách.
Các vị khách sáng mồng một của gia đình tôi, bàn đủ chuyện trên trời dưới biển, kiến trúc, ghế ghỗ, chuyện về Đức hồng y Thuận, chuyện ông cha bếu Thể Hiện, chuyện về trang phục các dòng. Mỗi người một vẻ và có sự độc đáo cùng hứng thú riêng tron câu chuyện của bản thân nhưng tất cả có điểm chung là không thể chạm hết bàn chân xuống nền nhà khi ngồi chiếc trường kỷ mà bố tôi mới tậu.
Đã từ lâu bố tôi hút thuốc lào, bỏ rồi lại quay lại hút, về cơ bản mẹ tôi rồi chị gái tôi không thích nhưng vẫn tôn trọng sở thích của bố vì điều đó có lẽ bố cảm thấy vui. Tôi biết nhiều người bắn bi thuốc lào và những câu chuyện phía sau làn khói trắng đó không hề đơn giản hoặc cũng có thể là sở thích.
Ngồi bên trái bố là cậu của tôi, gần như Idol vậy, đẹp trai hài hước tài năng về nghề điện nhưng không lấy vợ. Cậu không lấy vợ cũng có lý do riêng về mặt sức khỏe của cậu, dường như trong lòng cậu vẫn nặng một mối tình. Có điểm tôi nhận thấy trong đời cậu là cậu luôn dùng sự hài hước của mình để vượt qua các sóng gió ập đến cũng như bồi đắp cho các mối tương quan bên cạnh.
Chạy show chúc tết cả ngày, ngủ một giấc rồi tôi lại leo lên trần ngắm cảnh hoàng hôn
Hà Nam, Mồng một tết Kỷ Hợi 2019