
Giáo họ Bồ Hưng là tên họ đạo nơi tôi lớn lên, một họ đạo siêu nhỏ cỡ khoảng 40 nhân danh tính đến thời điểm hiện tại viết những dòng này vào những ngày cuối năm 2018. Có lẽ tôi lớn lên ở vùng quê nơi mà có nhiều xứ đạo, họ đạo với quy mô nhỏ nên không thắc mắc hay ngạc nhiên như nhiều người bạn được nghe nói về số lượng nhân danh nơi họ đạo tôi sống.
Đến bây giờ tức là đã 24 tuổi nhưng tôi vẫn nhớ cảm giác lúc còn nhỏ xíu ngồi trong ngôi nhà thờ cũ đã xuống cấp, ngửi mùi gỗ trong đó đôi lúc khá là sợ khi tưởng tượng đến cảnh mình ngủ quên và giật mình dậy không còn ai xung quanh lúc 12h đêm.
Rồi ngày đó cũng đã đến, nhà thờ cũ bị phá bỏ để xây nhà thờ mới vững chắc hơn, sạch sẽ hơn. Quá trình xây dựng nhà thờ mới nhiều vất vả khó khăn với một nơi nghèo như quê tôi trong những năm cuối năm 90 của thế kỷ 20. Mỗi lần về quê, tôi đều được bố mẹ kể về những bữa đi xin quyên góp để xây dựng nhà thờ từ khắp các nơi, những chặng đường đạp xe vài chục cây số sang Nam Định rồi Thái Bình, … Có những nơi họ không có tiền nên cho bao gạo mà mẹ tôi kể lại phải khá vất vả trên quãng đường gió to và phải leo giốc để về đến nhà, có những nơi họ mời lại ăn trưa và mối tương quan đó vẫn được giữ đến tận ngày hôm nay thật trân quý, …. Tôi vẫn thường vào “nhà phòng” của giáo họ – nơi tiếp đón khách và tập hát – để xem danh sách những ân nhân ủng hộ cho việc xây dựng nhà thờ, có lẽ vì tôi không muốn quên một ai trong cuộc sống quanh tôi và đôi khi sợ cảm giác quên đi những con người đó.
Vậy là đã hơn 16 năm nhà thờ được xây dựng xong, năm 2017 đi về mạn giáo xứ Thiện Mỹ, Nam Định để khảo sát làm tủ sách cùng anh em CLB FX, tôi có cơ hội gặp lại cha đã từng coi sóc xứ đạo nơi tôi sinh sống và cha có hỏi “bao giờ thì khánh thành nhà thờ? “. Ừ nhỉ bao giờ thì Chúa cho “pạt-ty” nơi họ đạo nhỏ của tôi nhỉ?